Người dịch: Whistle
Đợi đến khi cá cắn câu, Chu Giáp mới hài lòng thu cần câu, cầm lấy quai ấm nước nóng, nước sôi dội vào lá trà, hương thơm lan tỏa.
“Hừm…”
Nước trà nóng vào bụng, ấm áp lan ra.
Chu Giáp không khỏi nheo mắt, thoải mái rên lên một tiếng.
Mấy ngày nay, trong thành không có ngày nào yên ổn, Chu Giáp rất may mắn là đã ra ngoài sớm, không bị người ta kéo vào vòng xoáy.
Nghe nói…
Trần Oanh bị thương.
Hình Ngũ cũng như phát điên, trong những ngày cuối cùng trước khi bị bãi nhiệm chức vụ Tổng bộ đầu, ông ta đã dẫn người điên cuồng lục soát tất cả sản nghiệp của Thiên Hổ bang ở Thạch Thành.
Khiến cho không ai được yên ổn.
Đây mới chỉ là bề ngoài.
Trong bóng tối còn có sự tranh đấu, nghe nói, vì Chính Khí đường “thừa nước đục thả câu”, nên ngay cả cao thủ Hắc Thiết cũng bị thương.
Người chết bên dưới càng nhiều vô số kể.
“Ào ào…”
Nước sông đột nhiên dâng lên, chiếc thuyền lá xuôi dòng nước.
Chu Giáp nghiêng đầu, nhìn qua màn mưa, mơ hồ có thể nhìn thấy từng chiếc thuyền hàng đang tiến đến, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng hét lớn.
“Người của Thiên Thủy trại?”
Chu Giáp cau mày, đột nhiên vung tay áo, đẩy chiếc thuyền lá vào đường nhỏ trong đám lau sậy, đi về phía hạ lưu của vùng nước này.
Trên vùng nước này, Thiên Thủy trại là bá chủ.
Không chỉ mạnh mà còn rất bá đạo.
Nếu như gặp phải thuyền đánh cá đi ngang qua, tám chín phần mười là sẽ chặn lại, lục soát, tuy rằng Chu Giáp không sợ, nhưng cũng không muốn rước họa vào thân.
Một lúc sau.
Chiếc thuyền lá chậm rãi từ một đám lau sậy khác đi ra, Chu Giáp vung cần câu, định câu cá, liền bị người đi đường trên bờ gọi.
“Người lái đò, làm phiền đưa chúng ta qua sông.”
Chu Giáp nghiêng đầu.
Dưới màn mưa, một nhà ba người đang run rẩy, nép vào nhau.
…
Thuyền lá cập bờ.
Chu Giáp mặc áo tơi, ngồi ở mũi thuyền, nghiêng đầu đánh giá ba người trong màn mưa.
Ba người ăn mặc giản dị, vẻ mặt tiều tụy, đặc biệt là người phụ nữ lớn tuổi, mặt mày trắng bệch, hơi thở yếu ớt, chắc chắn là bị thương nặng.
Đôi mắt vô hồn, như thể đã mất ý thức.
Người phụ nữ trẻ đang gọi Chu Giáp, môi tím tái, cơ thể run rẩy dưới mưa, khí tức bất ổn, trong mắt tràn đầy vẻ sốt ruột.
Cậu bé được nàng ta ôm trong lòng, ngủ gà ngủ gật.
Ba người như vậy xuất hiện ở đây vào lúc này, rõ ràng là đang che giấu bí mật, e rằng còn liên quan đến phiền phức nào đó.
Chu Giáp thu hồi ánh mắt, vẻ mặt thờ ơ.
“Người lái đò.”
Hình Nhược một tay ôm em trai, một tay đỡ mẹ, nhìn thấy người đánh cá trên thuyền nhìn mình, tưởng rằng đối phương không nghe thấy, liền gọi lại:
“Làm phiền đưa chúng tôi qua sông, tiền nong dễ thương lượng.”
Giọng nói của Hình Nhược trong trẻo, giống như chim hoàng oanh, phát âm rõ ràng, cho dù mưa gió ầm ầm vẫn có thể nghe thấy rõ.
Người đánh cá mặc áo tơi không hề động đậy, chỉ nhẹ nhàng giơ cần câu, chỉ vào đám lau sậy bên cạnh, sau đó tự mình thả câu.
Có ý gì?
Hình Nhược sững sờ, trong lòng có chút tức giận.
Gia đình bọn họ vất vả vì dân chúng Thạch Thành, không những không được lợi, ngược lại còn bị người ta nói xấu, bây giờ còn phải bỏ nhà ra đi.
Bị người ta bắt nạt trong thành thì thôi đi, ngay cả một người đánh cá cũng có thái độ như vậy!
Thật sự coi nàng là người dễ bắt nạt sao?
Bình thường, Hình Nhược sẽ không “cực đoan” như vậy, nhưng bây giờ, mẹ bị thương nặng, nàng cũng bị thương, em trai thì bị cảm lạnh.
Trong lòng khó tránh khỏi việc tích tụ lửa giận, chỉ cần một “ngòi nổ” là sẽ bùng phát.
“Nhược Nhi.”
Hình Nhược định nổi giận, người phụ nữ liền nhỏ giọng nói:
“Trong đám lau sậy có thứ gì đó.”
“Hả?”
Hình Nhược sững sờ, nhìn kỹ, quả nhiên nhìn thấy một thứ gì đó trong đám lau sậy.
Bè tre!
Chiếc bè tre rất đơn sơ, chỉ dùng dây mây buộc mấy cây tre lại với nhau, chắc là người đánh cá đi ngang qua để ở đây cho tiện.
Khi nào cần dùng, có thể lấy ra ngay.
Loại bè tre này, cho dù bị người ta phát hiện cũng không ai “chiếm đoạt”, đặt trong đám lau sậy chắc là để tránh bị nước cuốn trôi.
Tuy rằng đơn sơ, nhưng đưa người qua sông thì không thành vấn đề.
“Cái này…”
Hình Nhược ngẩn người, cười gượng với bóng người trên thuyền lá, ngại ngùng nói:
“Xin lỗi, ta hiểu lầm ngươi rồi.”
Tuy rằng đối phương từ chối yêu cầu cho ba người lên thuyền, nhưng lại chỉ ra vị trí của bè tre, cũng không thể nào trách người ta.
Hình Nhược cẩn thận đặt em trai xuống, dìu mẹ dựa vào cây, sau đó mới đi kéo bè tre.
“Đói…”
“Mẫu thân, tỷ tỷ, ta đói…”
Cậu bé đang ngủ gục bên cạnh người phụ nữ như thể ngửi thấy mùi gì đó, bụng đói kêu “ọc ọc”, lẩm bẩm, cơ thể khẽ động.
Hình Nhược kéo bè tre đến bờ, nghe thấy tiếng em trai, ánh mắt nàng ảm đạm.
Đã hai ngày bọn họ không có thời gian để ăn cơm, Hình Nhược tu luyện võ công, tu vi không thấp, nàng có thể nhịn, nhưng sao em trai có thể nhịn được?
Vết thương của mẫu thân vì không có thời gian chữa trị nên càng ngày càng nặng.
Một mùi cá nướng thơm phức bay đến.
Hình Nhược sáng mắt, nhìn thuyền lá.
“Người lái đò.”
Nàng ta vội vàng nói:
“Có thể bán cho chúng tôi chút đồ ăn không? Ta có tiền, có thể mua.”
Nói xong, Hình Nhược mở túi, lấy túi tiền ra, tiếng va chạm của Nguyên Tiền, Nguyên Thạch vang lên.
Hình Nhược giật mình, thầm kêu “không ổn”.
Thật là sơ suất!
Cha đã nói với nàng bao nhiêu lần, không được để lộ tài phú, đặc biệt là khi ở bên ngoài, tại sao nàng lại không nhớ? Nếu như bị người ta để ý thì phải làm sao?
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Hình Nhược cũng không quá lo lắng.
Công pháp gia truyền của nhà nàng rất đặc biệt, cần phải dựa vào ý chí kiên định để tu luyện, tốc độ tu luyện vượt xa người thường, cho dù không sử dụng ngoại vật, tuổi còn trẻ, nàng cũng đã là thất phẩm đỉnh phong.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo